"Cha mẹ là Bụt, đừng tìm Bụt nơi khác. Hôm nay bạn làm được gì để cha mẹ vui thì làm đi, đừng đợi tới mai, sợ rằng quá muộn."
Theo lịch hẹn, sau khi xài hết số tiền 5 triệu trúng giải nhất 🥇 cuộc thi chạy sáng nay vào spa làm đẹp 💆, L qua nha sĩ khám răng. Tới nơi, bác sĩ hỏi "Nay con đi chùa chưa?", L ngạc nhiên "Ủa hôm nay ngày chi mà đi chùa ạ", bác sĩ bất ngờ "Nay rằm tháng 7 - Lễ Vu Lan báo hiếu. Con bé này không biết hả?" 😟
Vậy mà, mẹ té bể xương đùi phải nhập viện cấp cứu từ 10:30 PM Chủ nhật trước, L gọi điện hỏi thăm và báo gia đình không về được vì tuần lễ Sinh thần công ty 6 tuổi nên nhiều hoạt động diễn ra rất bận. Chỉ khi đối tác hẹn gặp, L mới tranh thủ bay ra HAN công tác tiện thăm mẹ vào chuyến cuối QH278. Bố và Ry + Hổ ra đón về tới nhà lúc nửa đêm không kịp ra viện ngủ với mẹ ☹️
Hôm đầu ở nhà, vì họp lúc 3:30 PM, L dành cả buổi sáng ngồi dưới phòng ăn làm việc. Bố gọt xoài để sẵn, nấu 2 bố con ăn và gói cơm canh rau mang vào cho mẹ xong xuôi, L vẫn bảo "Con chưa xong việc. Con đang phải làm báo cáo." 11 AM, bố tức gọi điện méc mẹ "Con L nó vẫn đang làm việc chưa vào được." Nghe trong loa, mẹ nhẹ nhàng nói "Anh cứ để con nó làm. Nó ra đây công tác có phải đi chơi đâu. Cơm em ăn lúc nào chả được." 🥹
Trông mẹ 2D, đến hôm cuối, L dậy sớm thay quần áo bệnh nhân, ga giường, rửa mặt, cho mẹ ăn sáng uống nước rồi vội vàng vác túi laptop đi hiến máu lần #48, tiện thể ghé Athena massage mặt, qua Zema thanh tẩy, cắt tóc. Mẹ bực quá than 😫 "Chân bước chân ráo, mắt mũi tèm nhem, phóng nhanh coi chừng tai nạn. Việc nhà thì nhác, việc chú bác thì sang." L gân cổ cãi "Con làm hết cho mẹ rồi, gần 2 tháng con chưa được hiến máu. Hiến máu là tốt chứ sao. Con ở trông mẹ 2 đêm quanh quẩn trong phòng bệnh hết ăn lại ngủ chả được đi đâu. Hôm nay con bay phải tranh thủ đi làm đẹp chứ 🤨" Mẹ nghe vậy không nói gì. Lúc L chần chừ không nỡ rời lại nhắc "Đi hiến máu thì đi đi. Về gói ít gạo mang theo vào trong kia nấu. Mang thêm trứng thì mang. Nhà đầy trái cây, rau củ, đem theo ăn cho mát." Massage về sát giờ ra sân bay, đâm sấp sập ngửa đã bye bye xong phải quay lại 2 lần nhờ các cháu mang đồ xuống cửa. Mẹ linh cảm tốt xua chị gái đang trong viện về chở L đi. Còn dặn dò "gửi cho con L ít sữa ensure Gold uống cho đỡ gầy. Nhà đầy đồ ăn mẹ không cần uống" 🥲
Mới Thứ Bảy 2 tuần trước còn đặt vé cho bố mẹ bay vào SGN mang theo 15kg tràn ngập đồ ăn thức uống về thẳng chỗ trọ L ở PHI. Bố mẹ lần đầu ghé thăm nơi con gái thuê thì than lên thở xuống "Ở HAN thì nhà cao cửa rộng, chả thiếu thứ gì. Vô đây ăn uống khổ sở thế" 😒 Chủ nhật hôm sau 3 người còn dậy sớm ra sân bay đi tour đầu tiên trong đời L bỏ tiền bao bố mẹ thăm Phú Quốc. Hồi nhỏ háo hức tới hè được đi nghỉ mát cùng phòng bố hay công ty mẹ. Giờ lớn rồi, bay như cơm bữa mới nghĩ tới hỏi bố mẹ thích đi đâu con đặt tour cho đi 😔 Thứ Ba trước còn dẫn bố mẹ ra quầy BAV gate D5 làm thủ tục quay lại HAN lúc 8:30 PM trước khi L bắt xe về nhà. Thế mà, giờ đây, mẹ nằm trên giường thỉnh thoảng rùng mình vì mơ thấy bị té thang lần nữa. Mở mắt ra là ước được đi lại như mọi người. Dặn đi dặn lại từ trước mặt tới qua điện thoại "Con phải cẩn thận đi chậm không bị làm sao trong đó không ai lo cho" Bác sĩ dặn mẹ phải nằm viện ít nhất 2 tuần và đeo nạng ít là 3 tháng. L nghe mẹ nói nhiều thì bảo "Mẹ lo gì. Con cẩn thận lắm. Hồi nhỏ con còn bị tai nạn xe máy chứ giờ con có bị nữa đâu" Mẹ chỉ lắc đầu "Khi nào có con các con mới hiểu lòng cha mẹ. Giờ mẹ nhắc thì cứ nghĩ mẹ lắm điều" 😞
"Nếu bạn lỡ có khó khăn với cha mẹ thì đừng nghĩ cạn là cha, mẹ không thương. Có thể vụng về trong quá khứ từ phía họ đã tạo ra những lớp khổ đau đè nặng và làm khuất lấp tình thương ấy. Mình biết nếu có gì xảy ra cho mình thì cha mẹ sẽ khóc hết nước mắt. Và nếu có gì xảy ra cho mẹ hay cha thì mình cũng sẽ khóc rất nhiều. Thấy được cái khổ của cha mẹ, mình tìm cách giúp họ. Mình phải biết nói lời hối lỗi đã không giúp được mẹ cha mà còn làm cho họ khổ đau thêm. Sử dụng phương pháp lắng nghe và ái ngữ để tái lập được truyền thông, để dựng lại thâm tình, đó là điều mình có thể làm được. Có những người trẻ dại dột đã đi tự tử. Đó là một hành động tuyệt vọng nhưng cũng là một hành động trừng phạt. Trừng phạt người đã làm mình khổ, trong trường hợp này, đó là những vị sinh thành ra mình. Ta sinh ra đời để thương yêu, không phải để trừng phạt" - Thiền Sư Thích Nhất Hạnh -
Comments
Post a Comment