Thăm lại Sa Vĩ, Trà Cổ, Đông Hưng - nơi L lỡ hẹn 20 năm về trước

Cách đây 20 năm, khi L mới học cấp 1, lớp 3 hay 4 gì đó, hồi 9 hay 10 tuổi, vẫn còn tấm hình chụp cả nhà trong đêm tối hiu hiu, bố mẹ chở lên Móng Cái ghé địa phận biên giới Việt - Trung. Hồi đó L còn nhỏ, chả hiểu sao chị 2 đầu gấu sư tử, em gái cái gì cũng sợ 🥹 Sợ bóng tối, sợ ma, sợ trộm, sợ ngồi trên tường không vững rơi xuống biển, sợ không biết bơi bị đuối nước, sợ nhìn xuống khi leo thang, leo núi, sợ độ cao, sợ nói chuyện với người lạ bị bán qua 🇨🇳, sợ say xe, sợ gián rết sâu bọ những con vật nhỏ bé nhất 🥲 Riết tưởng mình mỏng manh yếu đuối chạm vô là vỡ nát, ai nói lời cay đắng là nước mắt rơi như sông biển, không thể sống được 1 mình, rời xa gia đình, ngôi nhà vững chắc với hàng rào thép gai 🫣

Ấy vậy mà, 20 năm sau, mọi thứ lại đổi khác 180*. Nhà chuyển từ cấp 4 👉 5 tầng nên leo thang bộ quen chân. Lần đầu bước lên không dám nhìn xuống. Lần sau mọi người gọi ới lên khi đang trên sân thượng đành mở to 👀 nhìn tầng trệt đâm hết sợ 😅 Mất điện phải mò lên phòng thờ tầng 4 lấy nến, dần hết sợ bóng tối. Quy y Tam Bảo, bước chân vào Phật Pháp, nhận ra các cụ, các ông, bà nội, bá, cô, anh chj bé đỏ đã mất là ma mới nhận ra ma cũng từng là người như mình nên hết sợ. Bố mua oto từ lớp 5, mỗi lần về quê 100km L tự nhủ "Sắp đến rồi, tới nơi rồi" mà hết say từ khi nào không nhớ 😄 Tiếp tới được đi thuyền ra Vịnh Hạ Long, đi phà ra Cát Bà, đi tàu vào Nghệ An quê Bác, đi máy bay sang Sing du học là hết sợ say tàu xe 🤢

Hiện tại thì, L tự bắt xe khách đi đêm về sáng ở 1 thành phố giáp với nước láng giềng mà ngày xưa bố mẹ các bác hay dọa "Đừng đi la cà 1 mình không người ta tới bắt sang 🇨🇳 làm con nuôi" với khoảng cách 320km từ Hanoi, xung quanh toàn người lạ, mà đa phần là đàn ông, ngồi không người ta ra bắt chuyện chia sẻ đủ thứ trên trời dưới bể mới thấy "Ôi chao, kiến thức mình hạn hẹp thế. Người ta nói gì cũng thấy hay thấy lạ. Thay vì cắm mặt vào màn hình điện thoại, ra ngoài giao tiếp với chú tài xế, cô bán vé còn thu thập được nhiều kiến thức hơn" 😍

Lần 2 bước chân sang quốc gia mà nhờ lời răn của người lớn, L thấy đáng sợ lắm. Nhưng nghĩ mình già rồi, càng sợ càng phải thử, thà thử mà sợ thật còn hơn mãi lo sợ trong suy nghĩ. Mới ở cửa khẩu Hà Khẩu/ Móng Cái, chưa đi sâu vào trong thành phố Bình Biên, Kiến Thuỷ, Mông Tự hay Đông Hưng, khung cảnh tươi đẹp, không khí trong lành, cây xanh mọc um tùm, con người hiền lành thân thiện, khí hậu mát mẻ khiến L thấy dễ chịu vô cùng 😇 Nhớ chị học sinh L apply Newcastle, UK hồi ở IDP người Cao Bằng lấy chồng người Hoa mang cho gói táo đỏ cuộn óc chó mỗi lần tới Văn phòng kể “Trung Quốc xanh sạch đẹp phát triển gấp 5 lần VN em ạ. Sang Xian chị đưa đi chơi. Bên đó họ chia thành phố theo từng cấp độ từ 1 - 12. Beijing, Shanghai là cấp độ 1. HAN, SGN - 2 thành phố phát triển nhất 🇻🇳 cũng chỉ = cấp độ 7, 8 của họ. L mới đi 4 thành phố tỉnh Vân Nam & Quảng Tây đã thấy nước bạn lịch sự, văn minh như này, tò mò không biết Shanghai/ Beijing còn phát triển như nào 🥹 Đúng là đi 1 ngày đàng học 1 sàng khôn. Xưa chính bản thân L còn chê 🇨🇳, giờ thì sáng mắt ra, tự thấy mình là con ếch ngồi đáy giếng, nhìn đời bằng 1 con mắt. Chỉ toà nhà hành chính công nơi tour guide nộp và lấy sổ thông hành đã to bằng Bộ Công An rồi. Nước họ sạch 1 phần bởi người dân đi xe điện. Đi đường toàn là xe đạp, xe máy, xe hơi điện. Những điểm công cộng, khu du lịch, di tích chỗ đậu xe đều có bốt sạc điện trông như những cây xăng tự động không người. Trên đường camera giao thông lắp chi chít cứ 5s lại nháy 1 phát sáng loá mắt vừa để warn tài xế đi lại cẩn thận, vừa để chụp lại những hành vi vi phạm giao thông.

Hôm qua, trong lúc chờ xe khởi hành từ Bến xe Móng Cái lúc 8:30 PM, L đã tự 1 mình, không gia đình quay lại Mũi Sa Vĩ, thuộc phường Trà Cổ, cách TT Móng Cái 13km - mốc địa đầu của Tổ quốc, nơi đặt nét vẽ đầu tiên trên bản đồ hình chữ S, là khởi điểm cho đường bờ biển dài 3,260km của nước ta. Nơi đây cũng kết thúc đường biên giới giữa 🇻🇳 và 🇨🇳 kéo dài 1,406 km (bắt đầu là cột mốc 0 tại A Pa Chải, Điện Biên). Điều thú vị là mũi Sa Vĩ còn là điểm cực Đông của miền Bắc, nơi đón ánh nắng 🌝 trên đất liền sớm nhất. Tên Sa Vĩ vì mỗi khi thủy triều xuống, khu vực này nổi lên 1 doi cát dài uốn lượn giống đuôi rồng. Khi nước dâng cao, nơi cắm cột mốc phân định biên giới Việt – Trung lại trở thành hòn đảo nhỏ 🧐

Mũi Sa Vĩ còn gọi là mũi Gót, nằm ở 21°29'33" vĩ độ Bắc, 108°4'5" kinh độ Đông. Hướng về phía Bắc sẽ thấy cột mốc ghi “Tràng Vĩ”. Hướng về phía Nam sẽ đối diện mặt ghi khoảng cách đến mũi Cà Mau. Rất bình dị nhưng khi chạm tay vào cột mốc này, L tự hào thấy thiêng liêng đặc biệt mà 20 năm trước L không thấy gì 🥲 Xúc động vì khoảng cách giữa 2 đầu tổ quốc dường như rút ngắn lại, dáng hình đất nước hiện ra gần gũi thân thương ☺️

Mũi Sa Vĩ đánh dấu địa đầu cực Đông Bắc 🇻🇳, có bức phù điêu 3 ngọn thông vươn lên trời khắc:
"Hùng vĩ thay toàn thân đất nước
Tựa Trường Sơn, vươn tới Trường Sa
Từ Trà Cổ rừng dương đến Cà Mau rừng đước
Đỏ bình minh mặt sóng khơi xa" (Tố Hữu)

Điều thú vị thứ 2 là đi qua cây cầu nối liền 2 cửa khẩu quốc tế Móng Cái 🇻🇳 - Bắc Luân 🇨🇳, L đã chạm tay tới mốc giới đầu tiên trên biên giới Việt - Trung ký hiệu 1369, cao 2,2m rộng 50cm làm bằng đá hoa cương gắn quốc huy 🇻🇳–🇨🇳, nơi mà ngày ấy khi mới 9 tuổi, chưa có hộ chiếu L vẫn nhớ cảm giác luyến tiếc vô cùng vì không được xuất ngoại. Nhìn qua sông Ka Long, bác bạn bố bảo "Bờ bên kia là thuộc địa phận nước láng giềng Trung Quốc" 🥺

Tiếp tục lên kế hoạch chinh phục điểm 2: Cực Nam Cà Mau. Điểm 3: Cực Tây trên đỉnh núi Khoang La San, xã Sín Thầu, huyện Mường Nhé, tỉnh Điện Biên, độ cao 1,864m so với mực nước biển, cột mốc số 0. Thông thường cột mốc phân định ranh giới 2 quốc gia có hình trụ 2 mặt hướng sang 2 nước, còn cột mốc 0 A Pa Chải nằm ở ngã 3 biên giới phân định ranh giới 🇻🇳-🇱🇦-🇨🇳 nên có hình trụ tam giác 3 mặt quay 3 hướng, mặt hướng về nước nào khắc tên nước và Quốc huy nước đó. Điểm 4: Cột mốc 79 cao 3,000m, trên yên ngựa đỉnh núi Phàn Liên San, xã Mồ Sì San, huyện Phong Thổ, tỉnh Lai Châu là cột mốc biên giới cao nhất VN. Điểm 5: Cột mốc 92, nằm ở ngã 3 sông Hồng và suối Lũng Pô, xã A Mú Sung, huyện Bát Xát, tỉnh Lào Cai, là điểm đầu tiên của đất Việt tiếp nhận nguồn nước từ sông Hồng.

1 tuổi chúng ta đã bắt đầu biết đi, vậy nên chả có lý do gì mà phải ngồi im khi đôi chân còn đang khoẻ mạnh, có phải không??? 😉


Comments