Ngủ dậy nghe nhà hàng đầu đường hát “Cả cuộc đời này anh không tha thứ cho bản thân mình vì đánh mất em” thêm bầu trời u ám do đêm ngày mưa không 1 tia nắng, gió lành lạnh thổi qua lá cây xào xạc bên cửa sổ, cộng thêm tin nhắn từ bạn trai cũ “When are you coming to California? I will come to VN for you then. Are you marrying someone and do you still love me?" nữa thì ôi thôi lòng càng thêm ưu sầu, trĩu nặng 🥲 L lặng mình đứng tựa cửa sổ nghe tiếng mưa rơi, nhìn cuộc gọi nhỡ lúc 5:15 AM của anh người yêu, đảo mắt nhìn quanh ngõ ngách xung quanh nhà, con đường cũng chẳng có gì thú vị. Có lẽ thú vị vẫn là những giọt mưa ồ ạt ngoài kia, nó chỉ cần rơi xuống thôi là đủ, thế mà nó lại mang bao nhiêu ký ức ùa về 🥺
Hồi nhỏ, thế giới trong L nhỏ bé do không được đi nhiều. Cả năm đi học, bố mẹ cũng bận làm, chỉ mong tới hè để được đi nghỉ mát cùng phòng bố hay công ty mẹ. Mỗi lần đi chơi, mẹ lại tay sách nách mang đúng kiểu bà mẹ bỉm sữa (dù L không còn là em bé nữa) chuẩn bị quần áo từ silip, váy vóc tới đồ bơi, lên oto là dựa đầu vào đùi mẹ ngủ vì sợ say xe trong khi bố nói chuyện với các anh nhân viên nam và mẹ cũng mải buôn với các chị nhân viên nữ. Ăn trưa xong là trốn bố mẹ qua phòng các bạn cùng lứa chơi để tránh ngủ trưa. Mỗi lần bố gọi ra biển dù nắng gắt hay mưa phùn cũng háo hức đi theo nghịch nước, xây lâu đài cát, đi lượm vỏ ốc, vỏ sò… Không biết bơi nên cứ quanh quẩn ôm phao đạp nước. Mẹ L là người sống giản dị, đơn sơ, chả so bì tị nạnh, ghen ghét đố kị, cạnh tranh lẫn ai. Mẹ cũng chả make up lồng lộn, ăn mặc sexy, chải chuốt vuốt ve, nghĩ mặt mũi, quần áo, đầu tóc phải xinh xắn, mượt mà chụp ảnh up mạng xã hội cho người khác coi nên L cũng nhiễm tính mẹ, ngược tính chị. Bố kêu thợ tới chụp hình là auto: 2 chân đứng hình chữ V úp ngược (thực ra do L gầy nên chân như 2 que tăm và không biết tạo kiểu), mái tóc maruko là nửa quả dưa mẹ tư tay thiết kế, tay giơ số ✌️, 😬 nhe răng do bố mẹ tự hào L có hàm răng trắng thẳng đều như bắp nếp.
17 tuổi đi du học, bắt đầu chuỗi 7 năm sống tự lập, xa gia đình, xa vòng tay bố mẹ, L tự mình chuẩn bị valy quần áo, giày dép, dụng cụ học tập, laptop, không biết tới một chút gọi là mỹ phẩm, phấn son, serum, kem dưỡng. Có chăng trong người lúc đó cũng chỉ có thỏi son dưỡng không màu Labello của bác chị gái mẹ gửi từ Séc về để tránh môi nứt nẻ khi ở trong phòng máy lạnh quá lâu.
Vậy mà, sau 1 năm ở SIN, L thải về mấy valy quần áo cũ để đi làm từ thiện, mỹ phẩm, sơn móng, body lotion, eyecream cả chục bộ. Tròn 18 tuổi, tự đặt lên mình hình săm đầu tiên trên cổ tay trái mà cũng vì hình săm này, L mất đi job làm khách sạn cho 1 cô người Việt có chuỗi khách sạn ở SIN. Trước khi đi UK, L có 1 quyết định táo bạo là săm mí cả trên cả dưới, cả trong lần ngoài. Sau khi đi UK về L trở nên điệu đà, đỏm dáng, đi đứng ăn mặc theo phong cách mấy cô bạn Châu Âu. Lần thay đổi lớn nhất chắc hẳn là sau 18 tháng làm việc tại MY với những biến cố lớn đã xảy ra cả trong công việc lẫn tình yêu dành cho 1 cô gái chỉ mới 27 tuổi, L bắt đầu trở nên cứng rắn, mạnh mẽ đến thượng thừa, chấp nhận xông pha, đấu tranh đòi quyền lợi cho chính bản thân mình. Suy cho cùng thì ai cũng phải lớn, ai cũng phải đương đầu với cuộc sống đầy chông gai này. Cứ mỗi lần stress hay mỏi mệt, lại rủ ai đó lái xe đi xa, để khi trở về, tâm hồn thanh thản, nhẹ nhõm 😇
Giờ, chả cần đợi tới hè để được đi chơi mà cứ chị gái rủ là lại xách valy lên và đi, qua Tết công ty đi du xuân 1 chuyến, được thưởng là lại đi xa để Team Building, thêm đồng nghiệp nghỉ là lại có chuyến Retreat quanh quanh Hanoi. Trước khi đi L mất cả tuần chuẩn bị. 2 ngày 1 đêm cũng cần 3 cái đầm mới, 3 ngày 2 đêm thì 6 - 8 áo, váy chưa kể 3 bộ bikini. Trước ngày bay phải tranh thủ massage, làm móng để bản thân trở nên xinh đẹp, nổi bật nhất dù ở bất cứ đâu, bất cứ khi nào. Dù đã biết bơi nhưng cũng không muốn ướt tóc vì sợ hỏng mái, mất nếp. Chụp hình thì mặt đủ sắc thái, ưỡn ẹo trăm ngàn tư thế. Anh người yêu nghe L khoe nhận được 74 pics trên tổng 138 bức hình chung của cả công ty 😱 há hốc miệng “Baby, that’s lots of photos. But I can do it for you as long as it makes you happy. I dont see it’s a torture”
Ai rồi cũng phải lớn, bước ra khỏi vòng tròn đầu đời nhỏ hẹp. Thấy biển khơi bao la rộng lớn, ngại chi không vẫy vùng?
Ai rồi cũng phải lớn, gói ghém thời trẻ thơ vào một góc nhỏ con tim. Ngày hôm qua ấy sẽ trở thành kỉ niệm. Trưởng thành, có ai không đôi lần ngoảnh nhìn lại khoảng thời gian đẹp ấy? Nếu biết thời ngây ngô qua nhanh đến vậy, có lẽ ta sẽ trân quý chúng hơn.
Ai rồi cũng phải lớn, không còn thời gian dành hàng giờ để ngồi thẩn thơ, mơ về cuộc sống thật đẹp, đễ dàng. Là phải lo lắng cho ngày mai, ngày mốt, thậm chí là cho cả sáng, trưa, chiều, tối.
Ai rồi cũng phải lớn, để biết lo lắng cho bản thân và cho gia đình. Biết cho nhiều hơn nhận, không vô tư đón nhận mà không nghĩ đến sự đáp trả.
Ai rồi cũng phải lớn, để hiểu rằng không có gì là dễ dàng có mà không phải nỗ lực. Cuộc sống là những khó khăn, thử thách, là một món quà ta phải cố hết mình để nhận lấy.
Ai rồi cũng phải lớn, thời gian như thoi đưa một khi đi là không trở lại. Bước ra xã hội, bên cạnh những người kiên cường là những người rơi vào cạm bẫy, cuối cùng cũng chẳng trách được ai.
Ai rồi cũng phải lớn. Lớn không phải tự soi gương và thấy bản thân mình cao hơn, mà thấy mình nghĩ được điều gì đó thông suốt. Rõ ràng, trưởng thành là ở cách nghĩ & hành động.
Ai cũng có một giấc mơ
Giấc mơ từ thưở bé
Mình cùng xây lên những lâu đài
Lâu đài cát trên mây
Ồ hình như ta đang lớn lên và già cỗi
Rồi một hôm đôi chân đứng lại
Là giấc mơ tan
Có quan trọng gì đâu một giấc mơ
Vì hôm qua cũng chỉ là hôm qua.
Comments
Post a Comment