Hôm nay mưa, nhắn tin “Nhớ đậu xe ở Tower 1 có mái hiên không t ướt mất. T k mang dù theo vì nặng”, thế là xuống tới lobby, bạn đậu trước cửa Tower 2 - toà nhà L làm việc đợi sẵn. Tới nhà, bạn tự tay làm tiramisu Ý cho bữa tối thay Pasta hàng ngày, tặng L 3 món quà Ý trong đó có 1 bộ care kit của Emirates dành cho First/ Suites Class do bạn mới từ Rome về mà L cực thích gồm bàn chải, kem đánh răng, lược, gương, lăn nách, nước hoa, sữa tắm, sữa dưỡng thể, dưỡng môi, khăn giấy Bvlgari, móc khoá chữ L và câu chúc “Good Luck” mong L pass kỳ thi lái xe sắp tới & 1 bộ quần áo tự tay bạn chọn
2 ngày trước, đáp xuống KLIA2 lúc 7:50 PM, L qua 3 cửa passport checkout đều thuận lợi. Hành lý vừa ra khỏi Immigration customs xuất hiện ngay trước mắt. Thấy con gái chân yếu tay mềm, 2 anh hải quan đang tám chạy ra giúp L nâng valy 1 chiếc 31.7kg & 1 chiếc 12kg lên băng chuyền để scan. Ra tới transportation interchange, 1 cặp anh chị tới hỏi “Bạn có tiền mặt không đổi cho mình MYR30 với mình cần mua sim nhưng người ta không chấp nhận thẻ”, L lập tức hỏi “Anh chị về đâu ạ? Anh chị cần gọi điện cho người thân thì lấy sim em gọi. Không em đưa thẻ debit contactless anh chị quẹt luôn. Vì em còn MYR70 mà lát phải mua vé xe về nữa.” Anh chồng kể “Anh chị lần đầu qua du lịch. Đã đặt Airbnb nhà trên KLCC. Vợ đang bầu nên phải bắt Grab về. Không có sim sợ tài xế không liên lạc được. Em có ngân hàng ở VN thì anh chuyển khoản VND” Thế là L móc ví đưa anh chị MYR50 bảo “Anh chị cầm tiền em mà xài. Em không có thẻ ngân hàng VN vì em sống & làm việc ở nước ngoài. Em giữ MYR20 lát mua vé cũng được.”
Sau khi chỉ đường anh chị ra pickup point cho taxi, L nhìn đồng hồ 9 PM tự nhủ “Xong, 1H mới có 1 xe, trễ chuyến 9 PM rồi do phải xếp hàng mua vé ít nhất 15’ trước khi xe khởi hành.” Vậy mà, điều kỳ diệu xảy ra khi chị bán vé vừa khoanh tròn xe tên Skybus, điểm cuối KL Sentral, ghế ngồi 20, platform A06, departure 10 PM, L hỏi “May I know where’s platform A06? How can I know when the bus arrives?”, chú làm trong sân bay đứng bên cạnh mở cửa, dẫn L ra ngoài chỉ “Just go ahead. It’s outside.” L cảm ơn vì chú nhiệt tình, chú bảo “No problem. Dont worry” Ra tới nơi, bác điều phối xe thấy L cầm vé trên tay mồm lẩm bẩm hỏi “To KL Sentral?”, L hồn nhiên đáp “Yes, but my departure time is 10.” Bác vẫy tay “Come take this one”, L há hốc mồm “Really? Wait. My luggage are inside” rồi chạy như bay vào đẩy xe 2 hành lý ra cửa chỗ bus đang chờ. Anh security đầu đội cano cười nheo mắt “Slowly. Dont worry. Still on time.” L mang ra, bác điều phối xe phụ bê từng hành lý xuống gầm xe kêu “Aiyo” vì nặng Lên bus, đi dọc xuống hàng cuối không 1 ghế trống, thầm nghĩ “Quả này ngồi đất cũng phải chịu chứ không thể chờ tới 10 PM được” chẳng ngờ chú tài xế gọi ới xuống báo có ghế hàng trên cùng chưa ai ngồi. Xe chuyển bánh, L cám ơn “Thank you very much, my savior. God blesses you.”
Xuống xe, vác được valy 12kg ra khỏi gầm, đang loay hoay kéo hành lý ký gửi 31.7kg, 1 bác trai người Nam Mỹ đứng bên nhẹ nhàng hỏi “Can I help you?”, L ngước lên “Yess, please!” Vậy là 2 vợ chồng bác giúp L kéo valy ra xếp gọn gàng bên đường. L chỉ biết cảm ơn vs chúc ngủ ngon vì lúc đó đồng hồ đã điểm 10 PM.
Từ Nu Sentral Shopping Centre về khách sạn L ở cũng 1km, đoạn đường không dài nhưng cũng chả ngắn khi L tay vác nách mang 1 núi đồ 1 mình. Oải tới mức cứ đi 1 quãng, L phải dừng đổi tay kéo valy cho đỡ mỏi. Nhìn xung quanh, xe cộ qua lại nhưng không 1 bóng người đi bộ, L thầm nghĩ giờ có ai xách giùm cái valy to này, L yêu luôn. Suy nghĩ vừa dứt thì từ xa, 1 anh chàng đeo balo, mặc áo khoác xanh navy tới, giơ tay phải ra nói “You need my help?”, L quay qua bảo “But my suitcase is quite heavy, ah no, it’s super heavy”, ảnh kêu “It’s okay. Let me help you carry. Where do you live?”, Thấy L chỉ lên khách sạn bên phải đường, ảnh kêu “We can cross the road from there. You go first, I’m following behind.” Trên đường tới thang máy, L & ảnh nói chuyện mà mệt, thở không nên hơi, L chả kịp hỏi tên, xin sđt. Chỉ biết ảnh người Indo, ở lầu 30, mua căn hộ trên này 8 năm trước, làm cách đây 30’ LRT, đứng đối diện nhau trong thang máy, L nói “T không nghĩ m đến từ Indo. Trông m giống Hàn Quốc hơn” do da trắng như trứng gà bóc, mũi cao, mắt 2 mí sâu, tóc đen thẳng, mái bồng lên như uốn để lộ vòm trán cao rộng, khuôn mặt sáng sủa, thông minh. Tới lầu 15, khi thang máy mở, L chạy ngay vào căn hộ định rót nước mời bánh thì ảnh bước vội theo đặt valy L trước cửa, nói “G9” rồi biến mất. L tiếc khi chỉ biết số tầng, không biết số phòng để mang quà lên hậu tạ. Bạn nghe trách “Mối ngon thế không xin số người ta zậy bà?”, L chỉ nói “Vạn sự tuỳ duyên, có duyên sẽ còn gặp lại”
Không biết có phải do giúp đôi vợ chồng trẻ đang mang bầu hay do L đăng ký hiến máu cho Viện Huyết học 23 lần & hiến mô tạng cho TT Ghép tạng Quốc gia hay từ thiện cái Mac Pro cho bộ phận Recycle & Trade-In của Apple không mà mọi sự diễn ra đều thuận buồm xuôi gió, xuôi chèo mát mái. Đọc “Luật luân hồi”, “Muôn kiếp nhân sinh”, “Hành trình về Phương Đông” và sau 1 số việc gần đây, L tin nhân quả lắm. Không hại người chưa chắc người ta không hại mình nhưng tự thân làm phúc, tích đức, đọc kinh sám hối, phóng sinh ắt thần Phật giúp
Comments
Post a Comment