CON SẼ VỀ SỚM THÔI...

Không phải lần đầu ra nước ngoài, cũng chả phải lần đầu bay, mà lần này L nhớ nhà khôn xiết, từ KUL về thì hạnh phúc, vui mừng bao nhiêu, giờ quay lại, viết tới đâu nước mắt ngắn dài tới đó.

Sao mà không nhớ khi bà ngoại từ khi book vé là ngày nào cũng hỏi “L sắp về chưa? L bao giờ về?” Hôm thấy cháu gái vừa từ sân bay ra thăm bà ở viện đã nhắn nhủ dặn dò “Con sang đến nơi con nói khéo với lãnh đạo, cấp trên để người ta cho về sớm nhé. Về nhà có bố có mẹ, có các cháu, có chị có em nó vui. Ở bên kia ốm không ai biết đau không ai hay. Bà giờ chỉ có mong muốn duy nhất là con về hẳn, lương ít cũng được, miễn sao ở gần gia đình.” Mấy ngày nay, mỗi bữa sau cơm lấy thuốc cho bà uống, bà cứ liên tục được dặn dò “Con mà đi là bà nhớ lắm”. Trưa nay ăn cơm xong, biết cháu gái đang sắp đồ, bà cứ ngồi phòng khách nhìn ra đường, mẹ nhắc “Mẹ không lên nhà ngủ đi 1 PM rồi”, nghe bà nói “Để chờ L nó đi tớ mới lên nằm”. Nghĩ tới 5 năm trước, vào 16/09/2017, bà đưa ra sân bay, L xin mẹ “Hay lát mẹ cho bà đi cùng?”, mẹ mắng 1 trận “Chơi chơi cái gì? Bà bây giờ còn khoẻ đâu mà đi? Ở nhà còn lo ngã dúi dụi, ra ngoài để về lại nhập viện nằm liệt ra đó à?” Bà nghe vậy, bà lẳng lặng lên nhà. Đến giờ bố gọi ới lên phòng giục đi, bà từ từ ngồi dậy hỏi “Bà chỉ ngồi trên xe chắc cũng chả sao đâu nhỉ?”, L tiếp lời “Vâng, đi xíu là tới sân bay. Cũng không phải đi lại nhiều không sau đâu bà ạ.” Mẹ nghe thấy nói chen vào “Đi đâu mà đi. Bà đang ốm nặng như thế bảo bà đi làm gì? Mẹ ở nhà chúng con đưa cái L đi.” Thế là bà khóc, bà cứ nắm tay L nước mắt lưng tròng bảo “Vậy con đi nhé. Đi đường bình an, cẩn thận, qua bên kia gọi điện báo về cho mọi người đỡ lo.” Chuẩn bị lên xe, L bảo anh Hổ chào cụ, ngó qua khe cửa giơ tay vẫy vì không nói nên lời, thấy bà 2 mắt đỏ hoe giơ ngón tay trỏ lên chầm chậm gạt đi dòng nước mắt, dặn “Ừ, con đi nhé”
Bố mẹ ngày nào cũng nhìn L từ đầu xuống chân, trên xuống dưới rồi lắc đầu chèm chẹp “Tiền làm được bao nhiêu mà không biết hưởng thụ. Tóc tai thì xơ xác, người ngợm, chân tay nồi mẩn nổi nốt, da mặt sần sùi, sạm lại. Xương ngực xương cổ lộ hết cả ra. Mặt mũi hốc hác xanh xao. Mấy lần trước về còn hăng hái đi chạy, đi tập thể dục. Con nhìn lại sức khoẻ con năm nay xem, nó có còn khoẻ mạnh dẻo dai như xưa không? Người ta không có điều kiện mới phải cố gắng phấn đấu lên thành phố làm. Gia đình mình có đầy đủ mọi thứ, có nhà có xe, mọi thứ đủ đầy, còn ở thủ đô thì cần gì đi đâu. Chỉ cần kiếm 1 công việc bình thường ổn định, lấy chồng sinh con đẻ cái bố mẹ ở gần đỡ đần cho. Con vẫn còn ham chơi, thích bay nhảy, trải nghiệm. Vài năm nữa khi 35 tuổi, lúc ấy con mới hiểu ý nghĩa của 2 từ “Gia đình”. Năm nay cây na ra quả bói, quả đầu tiên, cả nhà để dành cho L. Nhà mình ăn sau cũng được. Chịu khó ăn rau vs hoa quả nhiều vào, sang đó chả có đâu, lại ăn tạp nham thì chẳng mấy chốc sức khoẻ đi xuống”. Cả sáng tới trưa, mẹ lục đục đi hái rau, phơi sân, gói báo, luộc ngô, rót nước để ly, tất bật xúc từng bơ gạo chia làm 2 túi, vừa làm vừa gọi L ra khoe “L ra mà coi, gạo nhà mình thơm chưa này? Mẹ gói cho con 5kg, sang kia nấu chung với đỗ đen, lạc, hạt điều mà ăn, còn rau luộc mà mang theo đừng đổ chung vào cơm như cám lợn"
Anh Hổ thì tình cảm lắm, tối nào cũng đòi ngủ với dì, dì đi đâu cũng đòi đi theo kêu “Dì L về được ít ngày thôi, dì lại sắp bay rồi” Sáng dì bảo đi cut tóc, anh ý cũng nhất nhất đòi đi cùng, còn thuyết phục “Dì làm gì cứ làm. Con ngồi đợi 1H cũng được." Trưa dì rửa bát dưới nhà, anh ý cứ đi loanh quanh hỏi “Dì bao giờ xong ạ? Dì có lên nhà ngủ không ạ để con lên ngủ với dì buổi cuối. TốI nay dì bay rồi con biết ngủ với ai?”. Nghe bà ngoại dặn “Rau mồng tơi ăn trước, rau ngót ăn sau, lạc túi xanh ăn trước, túi đỏ ăn sau. Sáng dậy sớm nấu cơm đừng để qua đêm tới trưa mới ăn, thức ăn biến chất độc hại”, dì tranh luận “Nhưng con không dậy được sớm. Sáng con dậy 7AM, 7:30 AM con ra khỏi nhà rồi. Con có mấy khi ăn sáng đâu”, Hổ lên lớp “Sao dì lại không ăn sáng? Bảo sao dì ốm vậy. Bữa sáng là bữa quan trọng nhất trong ngày. Dì lớn rồi mà kiến thức chẳng bằng con. Dì ăn như thế chẳng mấy chốc mà về chầu Tây Thiên” 1:45 PM ông gọi dậy, 2 dì cháu từ tầng 3 đi xuống, Hổ nắm tay dì bảo “Dì ơi con buồn quá. Tháng 9 dì về sinh nhật con đúng không ạ?” Ngồi trên xe, anh ý ôm chặt cánh tay L bảo “Dì ngồi đâu con ngồi đó. Con muốn ngồi cạnh dì cơ." Đến sân bay khi chỉ còn 45’ máy bay cất cánh, lại vướng mấy ông Malay tranh cãi với nhân viên check-in do mang quá 7kg hành lý xách tay, L vừa tới, anh nhân viên VN Airlines bảo “Quầy 09 đóng cửa rồi, bạn sang quầy bên nhé.” Sang quầy 10, lại thêm 1 đoàn 10 người không chứng minh được tài chính, không có tiền MYR nên bị giữ lại, là những hành khách cuối cùng, dì lo lắng, Hổ vui mừng “Vậy là dì không bay được rồi, dì ở lại với con!” Khi thấy hành lý ký gửi vượt 30kg lên 31.7kg, hành lý xách tay 10kg, lo phải bỏ lại nên mẹ & Hổ vội vàng mở valy, chia nhau mỗi người 2 thanh bánh chưng, bịch hạt điều. Đến lúc chuẩn bị vào Departure Hall, Hổ nhất nhất đòi đứng cạnh dì, kêu “Con muốn đứng cạnh dì cơ. Dì để con kéo valy cho.” Mỗi sáng tỉnh dậy thấy anh ý nằm bên cạnh quàng tay, vòng chân ôm chặt dì chỉ ước anh ý mãi bé nhỏ như ngày xưa và bên cạnh tình cảm với mình mãi thôi.
Máy bay vừa cất cánh cũng là lúc nước mắt L bắt đầu rơi. Nghĩ tới cảnh mỗi lần về tới HAN hay từ HAN đi luôn có bà, bố mẹ, Ry Hổ, chị gái đưa đi đón về từ cửa ra sau khi lấy xong hành lý. Giờ, 1 mình tự bước ra ngoài không ai dang tay nghênh đón nghĩ mà tủi vô cùng. Đã tâm trạng bật nhạc lên nghe đúng bài “Supermarket Flowers”, “You raised me up” & “Khi con là nhà” khiến nước mắt lã chã không ngừng. Nhớ lời mợ Q tới chơi tối thứ 7 kể “G nhà em đi Ý học Thạc Sỹ năm vừa rồi, đưa nó ra sân bay về, lên phòng thấy trống trải là oà khóc. Anh T hốt hoảng hỏi làm sao, tưởng chuyện gì, em mới bảo ‘Em nhớ con. G nó đi đúng mùa dịch, sang bên kia lỡ xảy ra chuyện ai lo cho’” Rồi cô H em họ mẹ hôm qua gặp ở hồ kể “Q nhà cô vừa bay sang Brussel thứ 5 vừa rồi. Về nhà chú T đi vắng, em Bống đi học, bước vào phòng không thấy con thế là cứ một mình thun thút. Gọi điện cho nó, nó bảo ‘Có gì mà mẹ khóc? Con đi đến Tết con về.’” Thực ra, chả cần có con L cũng bắt đầu hiểu lòng cha mẹ. Cứ tưởng tượng Ry, Hổ lớn đòi đi du học, tiễn ra sân bay là tim thắt lại. Lo chứ, vì ra nước ngoài đâu phải nước ta, lạ nước lạ cái, phải thức khuya dậy sớm đi bộ, bắt bus, lủi thủi 1 mình ăn cơm bữa đực bữa cái, bệnh tật không ai chăm nom là đã xót xa rồi. Huống chi là con cái, cháu chắt đi xa tới nửa vòng trái đất biết tới bao giờ mới về. Người ta vẫn bảo “Người đi không buồn bằng người ở nhà ngóng trông. Bà ơi, bà cố giữ gìn sức khoẻ đợi L về nhé. Cháu gái sẽ sớm về với bà thôi, bà ơi!






































Comments