Khi bạn là 1 đứa con gái siêu siêu lười, dậy trễ không kịp chuẩn bị bữa sáng, ngại mang vác nên chả bao giờ mang đồ cho bữa trưa, tối dành 30 cắm cơm, rửa rau nấu canh mà than vất vả tốn giờ bị cả mẹ cả bạn cùng nhà ngao ngán lắc đầu (Thực lòng mà nói, nếu không vì sợ táo, L có thể ăn bánh mì, bánh quy, mì gói hàng tháng liền
)
Ắt sẽ có người vì thương bạn đói mà 10:30 AM, phóng xe 49km từ nhà đưa lên Bangsar mua Nasi Lemak - cơm truyền thống trộn nước dừa gói trong lá dứa của MY hay 8 PM đợi bạn đi làm về, phóng xe 120km, mang cho bạn Kebab Thổ Nhỹ Kỳ vs nước ép xoài mật ong thơm ngon bổ dưỡng (mỗi tội không phải Kebab L mong muốn
)
L chợt nhận ra, nếu muốn giảm cân, đừng bao giờ nói với ai đặc biệt là đàn ông vì họ chả bao giờ cho bạn nhịn 1 bữa nào đâu. Giờ mới thấy câu nói “Trên đời này, chỉ có 1 người luôn nghiêm khắc với bạn, thích bạn để mặt mộc, lo bạn đi chơi về trễ, chăm chút từng bữa ăn giấc ngủ là bố bạn
thôi” sai rồi
P/s: Tâm sự của con bé ăn 2 bó rau trong 3 tuần, mỗi tuần chỉ hết 2 đồng tiền rau cho hay
Comments
Post a Comment